ảm giác của một người thực sự bị trầm cảm

Bài viết tóm tắt về trầm cảm và cách nó ảnh hưởng đến cuộc sống của người bị bệnh. Người bị trầm cảm thường không phải là những người nhạy cảm, hay khóc lóc đầy cảm xúc. Thay vào đó, họ có thể trở nên lười biếng, mất hứng thú với mọi thứ, không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào, mệt mỏi và khó khăn trong việc suy nghĩ và hiểu những điều người khác đang nói. Bệnh trầm cảm là một căn bệnh nghiêm trọng và cần phải được chữa trị bởi chuyên gia. Để đối phó với trầm cảm, người bệnh cần đến bệnh viện để lấy số và đăng ký với khoa tâm lý, làm theo lời khuyên của bác sĩ và uống đúng loại thuốc mà bác sĩ chỉ định.
Bài đăng: bởi Líng Líng với 0 lượt thích và 0 lượt Share > link https://facebook.com/100085034487763
Một người thực sự bị tr/ầ/m cảm sẽ như thế nào?

Bây giờ tôi muốn cho bạn biết cảm giác bị tr/ầ/m cảm thực sự là như thế nào
Tr/ầ/m cảm không phải là:
Suốt ngày nhạy cảm đóng cửa khóc lóc, trước mặt người ngoài lại làm ra vẻ giả vờ mạnh mẽ.
Nhưng khi bạn hỏi người ấy có chuyện gì, người ấy lại do dự không nói.
Trên mặt đeo chiếc mặt nạ vui vẻ, hihi haha nhưng nhất định muốn trước mặt mọi người phải thể hiện rất mạnh mẽ, kiên cường.
Kiểu tính cách hai mặt đặc biệt khiến người khác thương hại ấy.
Thật xin lỗi, nhưng tôi phải nói với mọi người tr//ầ/m c/ả/m có lẽ hoàn toàn không phải là những triệu chứng như vậy.
Bởi vì tôi đang ở trong những ngày tháng bệnh tr//ầ/m c/ả/m nghiêm trọng. Ngay cả những thời điểm phát tác nghiêm trọng nhất, tôi cũng không có tính cách nhạy cảm như vậy.
Thay vào đó, các triệu chứng tr//ầ/m c/ả/m nổi bật nhất của tôi là: lười biếng, mất hết cảm xúc (vui, buồn, giận dữ) và mệt mỏi.
Đúng, chính là lười và mệt
Không đau buồn, không khóc, chỉ là rất lười nhưng không phải kiểu lười biếng bình thường.
Mà là kiểu lười mất hết hứng thú với mọi thứ.
Nó bao gồm những gì?
Bao gồm đi học, xã giao, giải trí, đi bộ, ăn uống, nói chuyện.
Khi tình trạng nghiêm trọng thì như thế nào?
Thậm chí lười nuốt, chớp mắt…
Tôi đã từng cảm thấy thở thôi là một gánh nặng
Có thể bạn sẽ nghĩ rằng tôi nói có chút phóng đại
Lần đầu tiên tôi có những triệu chứng này
là thời điểm đứng trước những lối đi sau khi tốt nghiệp đại học
Mỗi ngày đều mơ màng, mờ mịt
Mỗi ngày là một kiểu cuộc sống lặp lại như vậy
Tôi không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào trong lòng mình
Như có một tấm kính
cách ly tôi với những cảm xúc của thế giới bên ngoài
Tôi không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có thể chạm vào lớp kính lạnh buốt.
Mọi người đừng đến cứu tôi, tôi không cần.
Sau đó, khi b/ệ/nh ngày càng nặng, tôi thấy rằng lượng thông tin tôi tiếp nhận từ thế giới bên ngoài
xuất hiện chút vấn đề.
Tôi thấy bắt đầu khó khăn để có thể hiểu những gì người khác đang nói.
Rồi dần dần không đọc được được sách, không hiểu được người khác nói gì.
Không nôn nóng, vội vàng mà là làm mọi việc đều một cách rất nghiêm túc. Nhưng đôi mắt và đầu óc rất lười.
Chẳng qua cũng chỉ là làm thế thôi, không suy nghĩ gì cả, cũng lười phải suy nghĩ như một cỗ máy không có cảm xúc.
Sau này đến khi nặng hơn thì lười giao lưu, vận động thậm chí còn lười đi bộ chứ đừng nói đến việc nói chuyện.
Thường cả ngày tôi không nói một lời nào.
Về sau thậm chí mở miệng cũng thấy lười.
Suy nghĩ dường như dừng lại
Cả đầu như được ngâm trong formalin* mất năng lượng để hoạt động
Những tháng ngày bệnh tr//ầm cảm nghiêm trọng nhất, mỗi ngày niềm vui lớn nhất của tôi mà cũng không thể nói vui bởi vì tôi không có niềm vui thực sự nào. Chính là đóng tất cả cửa trong phòng ngủ lại và bật đèn lên, nằm một mình trên giường, không kiềm chế những giọt nước mắt, không có điều gì ở trong đầu. Một đêm cứ như vậy mà trôi qua.
Bởi vì thời điểm tình trạng bệnh tr//ầ/m c/ả/m của tôi nghiêm trọng nhất, tôi cảm thấy
Thân thể này, không thuộc về tôi
Khi nó nên vui vẻ, tôi lại không cảm thấy vui. Thời điểm nó phải buồn bã, tôi cũng không cảm thấy buồn
Không cần biết là việc gì cũng đều cảm thấy rất mệt, rất khó khăn
Đừng nói với tôi cái gì gọi là chết là giải thoát
Vào thời điểm bệnh tình nặng nhất tôi cũng cố gắng không tìm đến cái ch//ế//t
Nếu tôi ch//ế//t rồi thì cũng chỉ là cảm thấy rằng cuộc sống là quá nhiều phiền phức mà thôi
Tôi tin xem đến đây hầu hết mọi người có thể đem bệnh tr//ầ/m c/ả/m với làm màu, nhạy cảm, tâm trạng không tốt tách biệt nhau.
Bệnh tr//ầ/m c/ả/m thực chất là một kiểu suy giảm nhận thức, dẫn đến việc giảm bớt hành động
suy nghĩ chậm chạp và tâm trạng kém và hàng loạt các vấn đề khác
Đây là một căn b/ệ/n/h!
Trong hai năm qua cùng với sự phổ biến của các sự kiện xã hội, ngày càng có nhiều người thấu hiểu những người bị tr//ầm c/ả/m. Nhưng hầu hết mọi người đều không hiểu về chính loại bệnh tr//ầ/m c/ả/m này.
Tr//ầ/m c/ả/m là một căn bệnh
Nó cũng giống như bị sốt, cảm lạnh
Là bệnh, có nghĩa là những người bình thường không thể giải quyết nó được. Hơn nữa tr//ầ/m c/ả/m là một căn bệnh rất nghiêm trọng.
Nó được gọi là u/n/g t/h/ư tinh thần. Người bình thường có chữa được u/n/g t/h/ư không? Nó phải được giải quyết bởi những chuyên gia.
Vì vậy, đối với những người như trên tìm kiếm sự giúp đỡ
Tất cả câu trả lời của tôi đều như thế này:

1. Trước tiên vui lòng đến bệnh viện để lấy số và đăng ký với khoa tâm lý
2. Một số rất rẻ
3. Làm theo tất cả những kiểm tra bác sĩ yêu cầu và làm theo lời khuyên của bác sĩ
4. Uống bất cứ loại thuốc nào mà bác sĩ chỉ định
Đừng nghe người ta nói về tác dụng phụ của thuốc
Phải có lý do bác sĩ mới yêu cầu bạn dùng th//uốc
Các tác động tích cực chắc chắn lớn hơn các tác dụng phụ.”

(*Dung dịch formalin được sử dụng để ngâm x//á//c động vật hay con người để giữ nguyên hình dạng ban đầu.)
Cuộc sống này đã chẳng dễ dàng hy vọng tương cậu sẽ mạnh mẽ hơn, vượt qua quá nhiều nỗi đau chỉ mong cậu sẽ không còn điều gì lo sợ.
– Hôm nay tôi học cách yêu thương chính mình-



What does someone with depression really feel like? Now I want to let you know what it really feels like to have depression. Depression is not: crying behind closed doors all day, pretending to be strong in front of others. But when you ask them what’s wrong, they hesitate to speak. They wear a happy mask on their face, but inside they want to appear very strong and resilient in front of everyone. This kind of double-faced personality makes others pity them. I’m sorry, but I have to tell everyone that depression may not be these symptoms. Because I’m in the midst of a serious depression. Even during the most severe episodes, I don’t have a sensitive personality like that. Instead, my most notable depression symptoms are laziness, lack of emotion (happiness, sadness, anger), and fatigue. Yes, it’s laziness and fatigue. Not pain or sadness, no crying, just feeling very lazy but not the kind of laziness that’s normal. It’s the kind of laziness that loses interest in everything. This includes going to school, socializing, entertainment, walking, eating and talking. What happens when it’s severe? Even swallowing and blinking become difficult. I felt like just breathing was a burden. You may think I’m exaggerating a bit. The first time I experience these symptoms was when I was faced with the paths after graduating from college. Every day was hazy, blurry. Every day was a life that repeated itself. I couldn’t feel any emotions inside me. It’s like there’s a glass barrier between me and the emotions of the outside world. I can’t feel any emotions, I can only touch the cold glass. Don’t come to save me, I don’t need it. Then, as the illness became more severe, I found that the amount of information I received from the outside world began to have problems. I found it difficult to understand what others were saying. Gradually, I couldn’t even read books or understand what others were saying. Not anxious or hasty, just doing everything very seriously. But the eyes and mind are very lazy. It’s just doing it, not thinking about it. It’s like a machine without emotions. Later on, when it got worse, I even became lazy to socialize, exercise, and even walking, let alone talking. I usually don’t say anything all day. Later, even opening my mouth felt lazy. The thought seems to stop. The head seems to be immersed in formalin, lacking the energy to function. During the most severe depression months, my biggest happiness every day is not something that can be called happiness because I don’t have any real happiness. It’s just closing all the doors in the bedroom and turning on the lights, lying alone on the bed, unable to control the tears and having nothing in my head. That’s how the night passed. Because of the seriousness of my depression, I feel like this body doesn’t belong to me. When it should be happy, I don’t feel happy. When it should be sad, I don’t feel sad. I feel very tired and difficult no matter what. Don’t tell me that death is liberation. At the time of the most serious illness, I also tried not to seek death. If I die, it’s just that life is too troublesome. I believe that by this point, most people can bring depression to the same level as faking, being sensitive, and having bad moods. Depression is actually a type of cognitive decline that leads to a decrease in slow thinking and poor mood and a series of other issues. This is an illness! In the past two years, with the popularity of social events, more and more people are understanding those with depression. But most people don’t understand this type of depression at all. Depression is a disease, just like a fever, a cold. It is an ailment that normal people cannot solve. Moreover, depression is a very serious illness. It is called mental cancer. Can normal people cure cancer? It must be solved by experts. So, for people like this, they need to seek help. All my answers are like this: 1. First of all, please go to the hospital to get a number and register with the psychology department. 2. Some are very cheap. 3. Follow all the doctor’s tests and follow the doctor’s advice. 4. Take any medication prescribed by the doctor. Don’t listen to people discussing the side effects of the medicine. The doctor must have a reason for asking you to take the medicine. The positive effects are definitely greater than the side effects. This life is not easy, I hope you will be stronger, overcome many pains, and I hope you have nothing to fear. -Today I learned to love myself.

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *